Tôi nghĩ sâu thẳm bên trong nội tâm từng con người đều mong mỏi sẽ có người nào đó đến phá vỡ bức tường kiên cố mà bản thân ta đã dựng nên để bảo vệ chính mình khỏi thế giới. Thật ra, bên trong bức tường thành đó chính ta cũng đang chán nản và mỏi mệt.
Nhưng đâu phải tự nhiên mà ta tự nguyện trở nên ngày càng phòng bị hơn với những ai đến và đi trong đời? Sẽ có một số đặc biệt hơn hẳn số còn lại có đủ khả năng tổn thương ta rồi bước khỏi đời ta như chưa từng một lần gặp mặt. Họ bỏ ta ở lại trong thành trì của chính mình với một trái tim tan vỡ và một tâm hồn không thể lành lặn như trước kia khi chưa có điều gì xảy ra.
Và như thế ta tiếp tục xây đắp cho bức tường thành ngày thêm vững chắc
Rồi ngày tháng qua đi ta thấy mình không còn thời gian để chờ đợi, nên ta bước đi, đơn độc. Vì không ai khác nâng đỡ ta trong những phút yếu lòng hay yên ủi ta và cho ta động lực, nên tất cả chỉ mình ta tự làm lấy. Trở nên quá mạnh mẽ cũng là một yếu điểm vì khi đó ta không còn cho ai có quyền gần gũi ta nữa, không ai có thể tổn thương hay đồng cảm cùng ta.
"Cứ thế ta tự thân bảo vệ mình khỏi những truân chuyên, ai che chở cho mình, ai bảo vệ cho mình, chắc cũng không còn quan trọng nữa..." - Hanniefu
No comments:
Post a Comment