Cành thu gỗ mục lá chao nghiêng
Nắng sầu không xuyên qua ô cửa
Lặng lẽ lò than, ngọn lửa tàn
Hỡi đời là chi, vì điều gì phải sống?
Trống ngực liên hồi thấp thỏm chờ trông...
Ảo tưởng mơ hồ sông dài khô cạn nước
Lướt thướt chòm mây ngây ngô ngọn gió tàn.
....
Tôi khóc ròng đêm dài kiệt sức
Uất ức trái tim nát tan rồi
Bồi hồi nhung nhớ người đã chết
Lết thết ngán ngao chán trăm chiều
Giấc cô liêu tiêu điều đau đớn quá!
Đã cạn khô rồi vỏn vẹn chỉ vậy thôi
Đời hết rồi thăng trầm chi còn nữa?
Bổ đôi hơi thở xát muối chát hồn tôi!