Ăn
cơm xong chúng tôi ngồi bắc ghế trong vườn. Anh Văn, chủ nhà, đang loay hoay
pha mấy chén café, mùi thơm phảng phất bốc trong không khí yên lặng.
Đã
hai năm nay, anh Bình và tôi mới gặp lại Vân.
Ba
chúng tôi là bạn bè rất thân mật. Nhân nói tới việc anh Vân mới cưới vợ, câu
chuyện cứ quanh quẩn về việc vợ con và gia đình.
Bình
nói:
- - Tôi chỉ ước sao có một người vợ đẹp tuyệt
thế là đủ
Tôi
tiếp:
- - Tôi cũng ước như vậy
Vân
đáp:
- - Người đẹp thì vẫn hay lắm. Nhưng tôi thì
tôi cho là chuyện vợ chồng chẳng qua là do quyên số.
Chúng
tôi phì cười:
- - Anh này bây giờ thành ông tướng chắc!
Duyên số là cái quái gì mới được chứ ?
-
Là một bí mật không ai hiểu, mà chính
tôi cũng không hiểu. Các anh hãy yên lặng để tôi kể câu chuyện của tôi cho mà
nghe.
Nói
xong Vân điềm nhiên thong thả châm điếu thuốc, rồi thong thả kể như một ông cụ:
- - Chắc các anh cũng rõ, trước kia, tôi
cũng lãng mạn như những người trẻ tuổi khác. Nghĩa là bình sinh chỉ ao ước có một
người “tuyệt thế giai nhân” như Tây Thi chẳng hạn (tuy rằng mình cũng chẳng biết
mặt mũi Tây Thi như thế nào) để sánh vai, kề gối thì mới mãn nguyện. Mà việc ấy
riêng đối với tôi lại có thể dễ dàng lắm,
vì nhà tôi giàu, mẹ tôi lại chiều chuộng. Chỉ còn việc đi tìm người đẹp nữa là
xong.
Tôi
bèn đi khắp thành Hà Nội, trong lòng tâm tâm niệm niệm rằng sẽ tìm được một con
người trong lý tưởng.
Một
hôm trong hội chợ, tôi vào xem một gian hàng thêu. Lúc quay ra gặp ngay một cụ
bà tóc bạc phơ, với lại, đứng đằng sau…một con gái. Thoạt mới nhìn đôi mắt cô
ta, tôi choáng váng như nhấp một cốc rượu mạnh. Thế rồi tôi yêu cô ta ngay, yêu
tha thiết, yêu say đắm, không biết thế nào mà tả được. Tôi không biết rõ mặt
mũi cô ta nữa, vì mỗi lần nhìn thì lại bị đôi mắt đen huyền ảo của cô ta làm
choáng váng. Nhưng điều tôi chắc chắn, là cô ta rất đẹp. Ở hội chợ ra, tôi cứ theo riết cô ta và bà cụ về tận nhà,
và sai khi đi đi lại lại trước nhà cô ta cho mãi đến chín giờ tối, tôi mới chịu
về.
Từ
đấy không ngày nào tôi không đứng ở đầu phố hay qua nhà cô ta để mong được gặp
mặt. Có khi đứng yên lặng trước mưa gió cả nửa giờ dưới mưa gió, tôi vẫn kiên
gan không hề phàn nàn, chỉ mong được nhìn mặt cô ta một lần nữa cho đỡ nhớ. Bây giờ nghĩ lại dạo ấy thật khó nhọc gian nan hơn một người đi lính.
Tuy vậy mà ba tháng đã qua, tôi vẫn chưa tìm được cách nào để tỏ cho nàng biết rằng tôi đã yêu nàng, mà tôi cũng chưa rõ nàng có để ý đến tôi không.
Trong lúc tôi đang mãi mê nghĩ về cô thiếu nữ ấy, một hôm, mẹ tôi gọi đến bảo:
- Anh đã muốn lấy vợ chưa?
- Con ấy à? Rất sẵn lòng.
- Thế thì hay lắm. Tôi đã tìm được cho anh một chỗ rất môn đăng hộ đối, mà lại giàu. Bà cụ là bạn cũ của tôi, còn cô ta...
Tôi không để cho mẹ tôi nói hết:
-Mẹ cứ để con chọn lựa lấy; không cần gì giàu nghèo hay sang trọng, miễn là người hợp ý tâm đầu với con là được rồi.
- Nhưng anh đã biết mặt cô này đâu. Cô ta ngoan ngoãn, có vốn liếng, mà cũng xinh đẹp.
Tôi nghĩ đến cái nhan sắc lộng lẫy của người vẫn mơ tưởng, nên không thiết gì bàn luận nữa. Mẹ tôi cũng chiều tôi không ép, nhưng còn tiếc:
- Không đám nào hơn đám này đâu, anh ạ. Nếu anh bằng lòng thì được ngay.
Tôi đâm gắt:
- Thì con đã xin mẹ cứ để mặc con mà lại! Con sẽ chọn lựa lấy người hợp ý.
Trong bụng tôi định, hễ làm quen được với thiếu nữ kia, là sẽ nhờ mẹ tôi đem trầu cau sang hỏi. Cái địa vị và sự giàu có của tôi chắc sẽ cho tôi được mãn nguyện.
Mẹ tôi không nói gì nữa. nhưng một tuần sau, bà cụ lại giở đến câu chuyện cũ:
- Thế nào anh nghĩ kỹ chưa? Cứ nghe tôi bằng lòng đám này đi, không có thì muộn mất. Vì người ta cũng đang có nhiều người hỏi lắm.
- Hỏi thì hỏi, càng hay. Mẹ cứ để mặc con.
Mẹ tôi phát dỗi:
- Ứ đấy, thì để mặc anh. Tôi không nhọc xác.
Từ đấy, mẹ tôi không đả động gì đến câu chuyện ấy nữa. Tôi mừng rỡ đem hết trí nghĩ để tìm cách thu phục con người đẹp dẽ kia, nhưng vẫn chưa có dịp tốt nào. Chỉ biết thêm được tên cô ta là Bảo.
Một buổi chiều về nhà, mẹ tôi chỉ mấy cái bánh chưng, bánh giày bọc lạt đỏ, mà nói:
- Đây là củ cái đám hôm nọ tôi nói chuyện người ta biếu. Đấy, bảo anh, anh cứ lần khân không lấy, bây giờ người ta đi lấy chồng rồi. Thật đáng tiếc.
- Mẹ cứ nói vậy chứ tiếc quái gì. Thiếu gì nơi còn hơn nữa.
Tuy vậy mà ba tháng đã qua, tôi vẫn chưa tìm được cách nào để tỏ cho nàng biết rằng tôi đã yêu nàng, mà tôi cũng chưa rõ nàng có để ý đến tôi không.
Trong lúc tôi đang mãi mê nghĩ về cô thiếu nữ ấy, một hôm, mẹ tôi gọi đến bảo:
- Anh đã muốn lấy vợ chưa?
- Con ấy à? Rất sẵn lòng.
- Thế thì hay lắm. Tôi đã tìm được cho anh một chỗ rất môn đăng hộ đối, mà lại giàu. Bà cụ là bạn cũ của tôi, còn cô ta...
Tôi không để cho mẹ tôi nói hết:
-Mẹ cứ để con chọn lựa lấy; không cần gì giàu nghèo hay sang trọng, miễn là người hợp ý tâm đầu với con là được rồi.
- Nhưng anh đã biết mặt cô này đâu. Cô ta ngoan ngoãn, có vốn liếng, mà cũng xinh đẹp.
Tôi nghĩ đến cái nhan sắc lộng lẫy của người vẫn mơ tưởng, nên không thiết gì bàn luận nữa. Mẹ tôi cũng chiều tôi không ép, nhưng còn tiếc:
- Không đám nào hơn đám này đâu, anh ạ. Nếu anh bằng lòng thì được ngay.
Tôi đâm gắt:
- Thì con đã xin mẹ cứ để mặc con mà lại! Con sẽ chọn lựa lấy người hợp ý.
Trong bụng tôi định, hễ làm quen được với thiếu nữ kia, là sẽ nhờ mẹ tôi đem trầu cau sang hỏi. Cái địa vị và sự giàu có của tôi chắc sẽ cho tôi được mãn nguyện.
Mẹ tôi không nói gì nữa. nhưng một tuần sau, bà cụ lại giở đến câu chuyện cũ:
- Thế nào anh nghĩ kỹ chưa? Cứ nghe tôi bằng lòng đám này đi, không có thì muộn mất. Vì người ta cũng đang có nhiều người hỏi lắm.
- Hỏi thì hỏi, càng hay. Mẹ cứ để mặc con.
Mẹ tôi phát dỗi:
- Ứ đấy, thì để mặc anh. Tôi không nhọc xác.
Từ đấy, mẹ tôi không đả động gì đến câu chuyện ấy nữa. Tôi mừng rỡ đem hết trí nghĩ để tìm cách thu phục con người đẹp dẽ kia, nhưng vẫn chưa có dịp tốt nào. Chỉ biết thêm được tên cô ta là Bảo.
Một buổi chiều về nhà, mẹ tôi chỉ mấy cái bánh chưng, bánh giày bọc lạt đỏ, mà nói:
- Đây là củ cái đám hôm nọ tôi nói chuyện người ta biếu. Đấy, bảo anh, anh cứ lần khân không lấy, bây giờ người ta đi lấy chồng rồi. Thật đáng tiếc.
- Mẹ cứ nói vậy chứ tiếc quái gì. Thiếu gì nơi còn hơn nữa.
- - Đành vậy nhưng cô Bảo này được cả người
lẫn nết.
Tôi
sửng sốt hỏi:
- - Mẹ nói gì? Cô Bảo à? Có phải cô Bảo ở
ngõ Gia Hưng không?
- - Chứ còn cô Bảo nào nữa! Anh cũng biết nữa
ư?
Tôi
choáng váng không còn biết gì nữa, trống ngực đổ dồn như người bị cảm. Để mẹ
tôi ngạc nhiên đứng đấy, tôi vùng chạy một mạch đến ngõ Gia Hưng, quả nhiên trước
nhà người vẫn mơ ước, xác pháo rãi đỏ cả thềm. Qua bức mành, tôi thấy trong nhà
đèn nền thắp sáng và có tiếng người ăn uống.
Thì
ra cô Bảo của tôi đã đi lấy chồng thật !
Từ
đó, tôi thất vọng, buồn rầu, không biết gì nữa. Mẹ tôi lo sợ, vội hỏi cưới ngay
cho tôi một người ở thôn quê. Lần này, khi mẹ tôi ngỏ ý, tôi nhận lời ngay,
cũng không buồn đi xem mặt người con gái nữa. Thế rồi mấy tháng sau thì cưới.
Anh
Vân ngừng lại. Ở trong nhà một người đàn bà mặc áo dài trắng bước ra, tay cầm
cái ấm chè. Khi đến gần, sẽ cúi đầu chào chúng tôi rồi rót nước vào chén. Tôi
nhìn kỹ, thấy người bàn bà đứng tuổi, vẻ mặt xấu xí như những người đàn bà nhà
quê thường thấy. Anh Vân khẽ giới thiệu:
-
Đấy, nhà tôi đấy
Khi
người đàn bà bước vào, anh ta thở dài nói:
-
Thế mới biết vợ chồng là duyên số, không
biết thế nào mà định trước được. Tuy vậy mà tôi và nhà tôi hợp ý nhau lắm,
trong gia đình rất thuận hòa. Biết đâu nếu tôi lấy cô Bảo kia, rồi lại sau
không được như thế ?
No comments:
Post a Comment